Ngay khi lời của trưởng lão vừa dứt, gần một trăm thí sinh còn lại lập tức bước vào vòng tròn đã được định sẵn, nhanh chóng tìm cho mình một vị trí và khoanh chân ngồi xuống. Không khí bỗng trở nên ngưng trọng, như có một áp lực vô hình đang bao trùm. Ngay lập tức, một luồng linh khí cô đọng dày đặc từ dưới lòng đất dâng lên, bao phủ lấy toàn bộ khu vực vòng tròn, ép chặt lấy từng thí sinh.
Lâm Tử cũng nhắm mắt, giả vờ nhập định, nhưng ý thức của hắn vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Hắn cảm nhận được luồng linh khí này cực kỳ tinh khiết và dồi dào, nhưng cũng vô cùng hung hãn, như muốn xé toạc các kinh mạch nếu không có đủ sức chịu đựng. Đối với bản thân Lâm Tử, do tu luyện công pháp và thể chất âm hàn đặc biệt, luồng linh khí cô đọng này không quá khó chịu. Thậm chí, hắn còn cảm thấy một chút sảng khoái khi linh khí này len lỏi vào cơ thể, giúp hắn củng cố căn cơ.
“Linh khí cô đọng này thật sự không tầm thường, đủ sức đào thải những kẻ yếu kém. Nhưng đối với ta… xem ra chẳng thấm vào đâu,” Lâm Tử thầm nghĩ, nhưng bên ngoài, hắn vẫn diễn một vở kịch hoàn hảo. Khuôn mặt hắn khẽ nhăn lại, lông mày hơi cau, thỉnh thoảng còn hít thở một cách khó khăn, như thể đang phải chống chọi với một áp lực cực lớn.
Ánh mắt hắn liếc sang phía xa, nơi Triệu Tú đang ngồi. Lâm Tử dễ dàng nhận thấy một luồng linh lực cô đọng xung quanh Triệu Tú đang bị xua đuổi một cách kỳ lạ. Hắn nheo mắt nhìn kỹ hơn, và quả nhiên, một miếng ngọc bội nhỏ màu xanh biếc đang lấp lánh nhẹ nhàng trên cổ Triệu Tú. “Ra là vậy. Miếng ngọc bội đó… không ngờ lại có tác dụng như vậy. Chắc chắn nó đã giúp Triệu Tú vượt qua vòng kiểm tra linh lực đột xuất vừa rồi của trưởng lão. Thảo nào hắn lại tự tin đến thế,” Lâm Tử phán đoán, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc xen lẫn khinh bỉ. “Tên vô dụng Triệu Tú dựa dẫm vào ngoại vật, chẳng khác gì rác rưởi!” Hắn còn thầm nghĩ, mối thù năm xưa với Triệu gia vẫn còn đó, đợi khi hắn chân chính đột phá Trúc Cơ, nhất quyết sẽ tìm đến Triệu gia một lần dứt điểm!
Mắt hắn đảo sang hai người kia – tiểu cô nương Bán Trúc Cơ và chàng trai khôi ngô với sợi xích đen bên mình. Quả thật, như hắn đoán trước, hai người này vẫn không hề nao núng. Đặc biệt là tiểu cô nương, khuôn mặt bình thản, dường như luồng linh khí cô đọng này không hề ảnh hưởng đến nàng ta. “Tu vi Bán Trúc Cơ quả nhiên không phải dạng vừa. Linh khí này có lẽ chỉ như gió thoảng đối với nàng,” Lâm Tử thầm khen ngợi.
Còn chàng trai khôi ngôi, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt kiên nghị. Hắn ta có vẻ có chút khó chịu, cơ thể khẽ run rẩy một cách khó nhận ra, nhưng điều đó không đáng kể. “Hắn ta có lẽ dùng chính thể chất cường tráng để chống đỡ. Cũng là một cao thủ ẩn mình,” Lâm Tử đánh giá.
Hắn lại nhìn láo liếc một vòng nữa. Quả nhiên, chỉ trong vài phút đầu tiên, đã có hơn hai mươi người không chịu nổi áp lực, bật dậy khỏi vòng tròn với khuôn mặt xanh mét, bỏ cuộc.
Một canh giờ trôi qua.
Áp lực linh khí ngày càng tăng, khiến nhiều thí sinh bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy dữ dội. Một số người thậm chí còn bật ra tiếng rên rỉ đau đớn. Cứ vài phút lại có thêm một người không chịu nổi, bật dậy khỏi vòng tròn với vẻ mặt thất thần, biết rằng mình đã bị loại.
Cuối cùng, khi nhị trưởng lão khẽ gật đầu ra hiệu, luồng linh khí cô đọng trong vòng tròn dần dần tiêu tán. Lúc này, số người còn lại trên vòng tròn chỉ còn hơn 50 người. Lâm Tử vẫn ngồi đó, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn giữ được vẻ kiên định. Hắn chính thức thông qua vòng sát hạch thứ nhất.
"Tốt lắm!" Nhị trưởng lão cất giọng uy nghiêm, ánh mắt quét qua những thí sinh còn trụ lại. "Vòng sát hạch thứ nhất kết thúc. Các thí sinh đã vượt qua, hãy về nghỉ ngơi. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu vòng sát hạch thứ hai và thứ ba!"
Lời thông báo vừa dứt, một làn sóng xì xào nổi lên giữa những thí sinh còn lại. Họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi lo lắng về những thử thách khắc nghiệt đang chờ đợi phía trước. Lâm Tử đứng dậy, vươn vai một cái, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn liếc nhìn Triệu Tú, cô bé Bán Trúc Cơ và chàng trai xích đen. Tất cả bọn họ đều đã vượt qua. Cuộc thi này, xem ra, sẽ còn nhiều điều thú vị.
Cùng lúc đó, từ xa, trong thư phòng yên tĩnh bên trong Vân Thiên Tông, một thân ảnh khoác áo bào tím đang ngồi cạnh cửa sổ. Tưởng chừng như một lão già tám mươi tuổi với mái tóc bạc phơ, nhưng trên khuôn mặt khắc khổ lại toát lên một nét khí phái tiên nhân thoát tục, đôi mắt sáng như sao, ẩn chứa trí tuệ sâu xa. Ông chính là Chưởng Môn Vân Thiên Tông, một cường giả với tu vi Hóa Thần tầng 5.
Chưởng môn khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt lướt qua tấm thủy kính phản chiếu hình ảnh cuộc thi ở quảng trường. Khóe miệng ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười mãn nguyện.
"Khá lắm!" Ông khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm mà tràn đầy uy nghiêm. "Tiểu cô nương kia... không biết có lai lịch gì, quả thật là thiên tài! So với đám đệ tử thân truyền của ta, nàng ta vẫn trên ba phần. Vân Thiên Tông ta sắp có được ngọc quý rồi! Ha ha ha!"
Chưởng môn vui vẻ cười lớn, không hề biết rằng, ở ngay dưới kia, trong số hơn năm mươi thiếu niên đang bước ra từ vòng tròn, còn có một thiếu niên tên là Lâm Tử, người mà tương lai cũng sẽ trở thành một viên ngọc quý giá và sáng chói khắp địa cầu này, thậm chí còn vượt xa sự mong đợi của ông.
Bình luận
Chưa có bình luận